Chương 7:
Edit: Hàn Tuyết
Bất tri bất giác đi ra, Phương Chấn Kiền đem hành lý Hoa Mai bỏ xuống, vẫn đưa cô ta đến thang máy, sau đó vẫy vẫy tay nói lời từ biệt.
Hoa Mai nói : “Anh không vào sao? Vợ anh đang ở đấy.”
Phương Chấn Kiền nói: “Công ty tôi còn có việc, đi trước xử lý một chút.”
Hắn nói dối, chính là bởi vì hắn không rõ mình có thể cùng Nghiêm Giai và Hoa Mai tự nhiên ở chung hay không.
Thời điểm chuông cửa vang lên, hai người phòng trong lập tức nhảy dựng lên đi ra mở cửa. Trên bàn tràn đầy thức ăn, một nửa là các cô ở siêu thị gần đó mưa về.
Vào chỉ có Hoa Mai.
Tiếu Yến tiến lên ôm thật chặt chị gái, tiếng hoan hô sấm dậy, sáu năm không gặp.
Nghiêm Giai chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, cô không nghĩ tới Tiếu Yến có một chị gái xinh đẹp động lòng người như vậy, há mồm lên tiếng: “Mỹ nữ a!”
Hoa Mai dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chăm chú cô, “Cô là Nghiêm Giai?”
Tiếu Yến nói, “Là, là, bạn tốt của em.”
Nghiêm Giai đối với bên ngoài không có người nói, “Di, Chấn Kiền đâu?”
Hoa Mai giải thích nói: “Hắn nói công ty có việc, đi trước. Cám ơn cô nga, Nghiêm Giai.”
Nghiêm Giai khách khí, đầy bụng hồ nghi, như thế nào cũng không nói một tiếng liền đi . Cô gọi cho Phương Chấn Kiền.
“Anh sao lại thế này a?” Cau mày hỏi, “Nga, a! Vậy anh coi chừng một chút.”
Cúp điện thoại, Nghiêm Giai cũng bình thường trở lại, “Quên đi, vậy chúng ta ăn nào.”
Ba nữ nhân đem cơm chiều ăn vô cùng náo nhiệt .
Nghiêm Giai hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi là thân chị em sao? Như thế nào lại không cùng một họ?”
Tiếu yến cười rộ lên, “Kia còn không đơn giản, chị gái ta họ ba, ta họ mẹ . Mẹ ta ở Thực lực nhà chúng ta không thể khinh thường a, phải không chị?”
Hoa Mai ra vẻ không chút để ý đối Nghiêm Giai nói: “Thoạt nhìn Phương tiên sinh đối phu nhân thực săn sóc đâu. Vừa rồi ở trên xe nghe hắn dặn cô đừng thái đến tay.”
Không đợi Nghiêm Giai mở miệng, Tiếu Yến liền cướp lời: “Điển hình người chồng tốt, đối Nghiêm Giai thật sự là nói gì nghe nấy. Bằng không, người ta với chị sẽ không nhận thức , như thế nào chịu đi tiếp chị a!”
Tiếu Yến cười hi hi cùng Nghiêm Giai liếc mắt một cái, hai người cũng chưa chú ý đến biểu tình Hoa Mai thoáng trở nên khó coi.
“Chị, chị ở bên ngoài sống như thế nào a? Châu Úc, liền như vậy khiến chị vui đến quên cả trời đất a?” Tiếu Yến cấp bách muốn biết những gì chị mình đã trải qua.
“Cũng không cái gì, nán lại thôi, làm sao đều giống nhau.” Hoa Mai nhẹ nhàng bâng quơ.
Tiếu Yến đối Nghiêm Giai nháy nháy mắt vài cái, “Thế nào? Ta nói đi, Ninja rùa Nhất Hào đã trở lại.”
Nghiêm Giai phốc xích một tiếng bật cười.
Hoa Mai đối với em gái quá mức này khẽ nhíu mi. Tiếu Yến hoàn toàn không cần phải thế.
“Đúng rồi, chị, mẹ ngày mai sẽ đến xem chị. Muốn hay không em giúp chị tìm một cái bằng hữu nam, nếu không, mẹ khẳng định không bỏ qua cho chị. Ha ha!” Tiếu Yến giảo hoạt nói.
Mặt Hoa Mai có điểm âm trầm, Nghiêm Giai ở một bên liền giải vây: “Chị ngươi xinh đẹp như vậy, còn cần ngươi quan tâm a?”
Nói đến đây, cô bỗng nhiên cảm thấy trong mắt Hoa Mai nhìn nàng có gì đó khác thường, giống như, ẩn ẩn địch ý. Nghiêm Giai có điểm bất an đứng lên, cô nhớ tới Tiểu Yến từng nói, “Nữ nhân đến hơn ba mươi còn không có tìm hảo quy túc, không quan tâm nhiều đến xinh đẹp cao ngạo, không cô đơn thì cũng sẽ già đi. Chị gái của ta không phải là một ví dụ rõ ràng sao.”
Hoa Mai phản kích em gái nói : “Em trước đừng nói chị, chính em giải quyết vấn đề của mình đi.”
Tiếu yến tặc tặc lưỡi, “Em không vội, em phải hảo hảo lựa chọn mới được.”
Hoa Mai hừ lạnh nói : “Em cũng làm cho tốt vào, đừng có để 2, 3 ngày mẹ lại gọi khoác um lên.”
Nghiêm Giai nói : “Kỳ thật công ty chúng ta cũng có cái người rất tốt, vẫn theo đuổi Tiểu Yến, nhưng là cô ấy nhìn người ta không vừa mắt a.”
Tiếu Yến biết cô là đang nói ai, miệng chu len khinh thường nói : “Ngươi là đang nói Nhâm Vĩ đi, không nói đến hắn cả ngày một bộ dáng cà lơ phất phơ, riêng mẹ hắn đã đủ làm cho người ta khó chịu, ta đã nói với ngươi a, tìm người không phải muốn xem có tiền hay không, có tư tưởng hay không. Mẹ chồng tương lại cũng rất chủ yếu, bây giờ đại chiến mẹ chồng nàng dâu còn hơn chiến tranh ở Mỹ ấy.”
Nghiêm Giai thấy điều kén kén chọn chồng của Tiểu Yến ngày càng phức tạp, âm thầm buồn cười.
Hoa Mai thuận thế hỏi Nghiêm Giai, “Cô cùng mẹ chồng có tốt không?”
Nghiêm Giai nói : “Bọn họ đều đã qua đời.” Mẹ Phương Chấn Kiền đã qua đời năm trước.
Bữa cơm này Nghiêm Giai ăn không tốt, chưa ăn tận hứng liền la hét phải về nhà, Tiểu Yến cùng chị gái của mình nói một chút, thu thập qua loa một chút sau đó bắt xe cho cô.
Đến nhà, một mảnh tối đen, đã có khói dày đặc, Nghiêm Giai liền hoảng sợ, chạy nhanh bật đèn, đã thấy Phương Chấn Kiền đứng ở gần cửa sổ hút thuốc, vẻ mặt mệt mỏi.
“Di, anh như thế nào đã về rồi, ăn cơm chiều chưa???” Nghiêm Giai thực ngoài ý muốn.
Phương Chấn Kiền thu hồi vẻ mặt suy sút, khàn khàn cổ họng nói, “Có ăn một chút. Cảm thấy hơi mệt.” Vừa nói, một làn khói lại bay lên. Hắn biết Nghiêm Giai không thích mùi thuốc lá, chính là hôm nay có điểm kìm lòng không đậu muốn phát tiết.
Nghiêm Giai vẻ mặt áy náy đến bên người Phương Chấn Kiền, “Thực xin lỗi nga, lão công, anh công tác thực sự vất vả, em còn đem anh lôi tối lôi lui, không chăm sóc anh tử tế .” Cô vừa nói vừa đem mặt áp xuống người hắn cọ cọ .
Phương Chấn Kiền lấy tay sờ mái tóc của cô, cảm thấy cô thật ngốc, nếu nói năm đó Hoa Mai cho hắn biết được thế nào là đau lòng, thì Nghiêm Giai sẽ là ánh nắng nhẹ nhàng trong cuộc đời hắn, cô mang đến cho hắn sung sướng và thoải mái.
“Còn em, đã ăn no chưa?” Phương Chấn Kiền hỏi.
Nghiêm Giai lắc đầu, “Em nhớ anh, sẽ không ở lâu.” Sau đó lại nói, “Không thể tưởng được chị gái Tiểu Yến là một đại mỹ nữ. Anh cảm thấy cô ấy thế nào a? Đủ xinh đẹp đi?”
Phương Chấn Kiền lập lờ, “Ngô, giống nhau đi, không chú ý.”
Nghiêm Giai đem mặt tới gần hắn, giống như muốn xem sắc mặt hắn, cười hì nói: “Em mới không tin đâu, một cái mỹ nhân ngồi trên xe mình như vậy, chẳng lẽ anh không động tâm?”
Phương Chấn Kiền đem Nghiêm Giai ấn đến trên sô pha, trừng trừng nhìn nàng, “Em hi vọng anh đối với cô ta có cảm giác sao?”
Nghiêm Giai nổi giận,”Tốt lắm, tốt lắm, em đầu hàng. Anh thật sựu là một chút vui đùa cũng không được.”
Phương Chấn Kiền buông cô raNghiêm Giai thừa cơ kéo đầu của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Anh nếu là thật thích cô ấy, ta cũng không phản đối.”
Phương Chấn Kiền nhìn chằm chằm cô, Nghiêm Giai đắc ý nói: “Nói vậy, em liền cũng có thể đi ra ngoài tìm một cái, cho cuộc sống bình thản của chúng ta thêm gia vị.”
Phương Chấn Kền biết Nghiêm Giai là ở nói hươu nói vượn, nhưng tâm lại mạc danh kỳ diệu mà rối loạn.
Nghiêm Giai mãnh liệt đứng lên, liền khiến Phương Chấn Kiền hoảng sợ. Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy nụ cười nghịch ngợm trên mặt cô.
“Em vừa rồi ở nơi đó nói nhớ anh, cũng chưa có ăn no, hiện tại đói bụng, em đi nấu bánh trẻo (1) ăn nga, thuận tiện nấu cho anh một chén.” Nói còn chưa dứt lời, người đã nhanh vào phòng bếp.
Đây là chỗ cẩn thận nhất của Nghiêm Giai, Phương Chấn Kiền đem nội tâm lo lắng của hắn giấu sang một bên, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
(1) Bánh trẻo ( còn gọi là sủi cảo): là món ăn dân gian có từ bao đời nay của Trung Quốc
Xong chương này ê hết cả lưng luôn