Chương 28:
Edit: Hàn Tuyết
***
Phượng Oản Oản mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi lại nhìn vào tay trước ngực mình, lại ngẩng đầu nhìn hướng Phượng Khuynh Thành, bộ dáng hắn hết sức lông bông khiến Phượng Oản Oản chán nản. Giận dữ, nàng một chưởng đánh về phía ngón tay trước bộ ngực của mình.
Phượng Khuynh Thành sớm có chuẩn bị, một cái tay khác đón nhận một chưởng của nàng. Chặn phá trong lúc đó, hai người phá mấy chiêu, Phượng Oản Oản không chỉ không có thể đánh trúng Phượng Khuynh Thành, trái lại bị hắn dễ dàng nắm lấy cổ tay.
Trong lúc lơ đãng, thân thể của nàng bị ép gần hắn, cơ hồ là cả người ỷ ở tại trong lòng hắn, hình thành tư thế ái muội.
Tay hắn càng làm càn cho vào ở bộ ngực nàng, sờ rồi lại sờ, Phượng Oản Oản tức giận đến não sung huyết. Giơ lên một cước, hung hăng đánh lên đỉnh đầu, mục tiêu ở giữa.
“Hoàng, muội, nhĩ hảo ngoan ——” Phượng Khuynh Thành đại ý thất Kinh Châu, bị Phượng Oản Oản vừa vặn đá, đau đến nhe răng.
Phượng Oản Oản thần khí chọn đôi mi thanh tú, cười lạnh: “Ngươi còn dám động cước động thủ với ta, ta cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”
Nàng chứ đồng ý mà đã dám khinh bạc nàng, Phượng Khuynh Thành đúng là chán sống.
“Khó mà làm được, ta còn muốn khai chi tán diệp, hoàng muội nên hạ thủ lưu tình, ” Ánh mắt hắn sáng quắc dừng ở trước ngực của nàng. ( Sắc lang a =.=’)
Phượng Oản Oản cúi đầu vừa nhìn, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, vội mượn hơi đóng cổ áo rộng lại, một chưởng đánh tới Phượng Khuynh Thành, giận nói: “Sắc lang!”
Cho rằng Phượng Khuynh Thành sẽ tránh một chưởng này, nhưng hắn lại không động đậy, tùy ý chưởng này của nàng đánh vào mặt hắn.
Phượng Khuynh Thành khẽ liếm tơ máu nơi khóe môi, mặt mày nhẹ treo ngược, ngả ngớn mà phóng đãng: “Hoàng muội, ngươi nhưng nhớ đây là lần thứ mấy chưởng ta?”
Phượng Oản Oản đừng mở mắt, lạnh lùng nói: “Đó là ngươi gieo gió gặt bão, cùng người vô vưu!”
“Mặt của ta không phải là người nào cũng có thể đánh, nhất là nữ nhân. Mỗi lần ngưoi đánh ta, ta đều ghi tạc trong lòng. Có một ngày ta sẽ ở trên người ngươi đòi lại, hẳn là sẽ không từ thủ đoạn.” Hắn tươi cười chậm rãi nở rộ, môi mỏng đỏ sẫm như tuyết, lại diêm dúa lẳng lơ.
“Ta nói ngươi một người nam nhân, lời vô ích nhiều như vậy có phiền hay không? Thí của ngươi nếu đã phóng xong, cổn đi!” Phượng Oản Oản không nhịn được nói.
Nàng nhưng không phải là bị dọa đại , tại sao phải sợ Phượng Khuynh Thành hắn uy hiếp được?
“Này liền đi.” Phượng Khuynh Thành ở cái địa phương nào đó ẩn ẩn đau, đêm nay không phải thời cơ trộm hương tốt nhất, nên chờ lần sau a.
Hắn đi tới cửa, dừng lại cước bộ, ngoái đầu nhìn lại nói: “Ta không phải đang nói đùa. Hoàng muội, đừng giãy dụa nữa. Nếu ta không cho phép, sẽ không có nam nhân nào có thể tới gần ngươi. Ngươi nếu không muốn có người vì ngươi mà nhận được kết quả tê thảm liền…”
Phía hữu hắn chợt lóe, một cái bình hoa đánh đến khung cửa, thay lời trả lời của nàng.
“Phượng Khuynh Thành, ngươi cút cho ta!” Phượng Oản Oản lại ném mấy cái bình hoa, rồi mới đem Phượng Khuynh Thành đuổi đi.
Vốn tưởng rằng đuổi Phượng Khuynh Thành đi, mình có thể vô tâm vô phế mà ngủ, thế nhưng những lời Phượng Khuynh Thành nói thường thường bay vào trong tai nàng.
Dựa vào tính tình bá đạo của Phượng Khuynh Thành, nhất định là nói được làm được.
Nếu hắn không hi vọng chính mình lập gia đình, chính mình không nhất định có thể gả thành công. Xem ra nhất định phải chọn cái người thật tốt, có thể gả xa liền gả xa, tốt nhất là một quốc gia khác…
Đối, cái chủ ý này không sai, chỉ cần có thể rời xa Phượng Khuynh Thành, mục đích của nàng sẽ đạt thành a.