[Hoàng thượng] Chương 28:

Chương 28:

Edit: Hàn Tuyết

*** 

Phượng Oản Oản mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi lại nhìn vào tay trước ngực mình, lại ngẩng đầu nhìn hướng Phượng Khuynh Thành, bộ dáng hắn hết sức lông bông khiến Phượng Oản Oản chán nản. Giận dữ, nàng một chưởng đánh về phía ngón tay trước bộ ngực của mình.

Phượng Khuynh Thành sớm có chuẩn bị, một cái tay khác đón nhận một chưởng của nàng. Chặn phá trong lúc đó, hai người phá mấy chiêu, Phượng Oản Oản không chỉ không có thể đánh trúng Phượng Khuynh Thành, trái lại bị hắn dễ dàng nắm lấy cổ tay.

Trong lúc lơ đãng, thân thể của nàng bị ép gần hắn, cơ hồ là cả người ỷ ở tại trong lòng hắn, hình thành tư thế ái muội.

Tay hắn càng làm càn cho vào ở bộ ngực nàng, sờ rồi lại sờ, Phượng Oản Oản tức giận đến não sung huyết. Giơ lên một cước, hung hăng đánh lên đỉnh đầu, mục tiêu ở giữa.

“Hoàng, muội, nhĩ hảo ngoan ——” Phượng Khuynh Thành đại ý thất Kinh Châu, bị Phượng Oản Oản vừa vặn đá, đau đến nhe răng.

Phượng Oản Oản thần khí chọn đôi mi thanh tú, cười lạnh: “Ngươi còn dám động cước động thủ với ta, ta cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”

Nàng chứ đồng ý mà đã dám khinh bạc nàng, Phượng Khuynh Thành đúng là chán sống.

“Khó mà làm được, ta còn muốn khai chi tán diệp, hoàng muội nên hạ thủ lưu tình, ” Ánh mắt hắn sáng quắc dừng ở trước ngực của nàng. ( Sắc lang a =.=’)

Phượng Oản Oản cúi đầu vừa nhìn, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, vội mượn hơi đóng cổ áo rộng lại, một chưởng đánh tới Phượng Khuynh Thành, giận nói: “Sắc lang!”

Cho rằng Phượng Khuynh Thành sẽ tránh một chưởng này, nhưng hắn lại không động đậy, tùy ý chưởng này của nàng đánh vào mặt hắn.

Phượng Khuynh Thành khẽ liếm tơ máu nơi khóe môi, mặt mày nhẹ treo ngược, ngả ngớn mà phóng đãng: “Hoàng muội, ngươi nhưng nhớ đây là lần thứ mấy chưởng ta?”

Phượng Oản Oản đừng mở mắt, lạnh lùng nói: “Đó là ngươi gieo gió gặt bão, cùng người vô vưu!”

“Mặt của ta không phải là người nào cũng có thể đánh, nhất là nữ nhân. Mỗi lần ngưoi đánh ta, ta đều ghi tạc trong lòng. Có một ngày ta sẽ ở trên người ngươi đòi lại, hẳn là sẽ không từ thủ đoạn.” Hắn tươi cười chậm rãi nở rộ, môi mỏng đỏ sẫm như tuyết, lại diêm dúa lẳng lơ.

“Ta nói ngươi một người nam nhân, lời vô ích nhiều như vậy có phiền hay không? Thí của ngươi nếu đã phóng xong, cổn đi!” Phượng Oản Oản không nhịn được nói.

Nàng nhưng không phải là bị dọa đại , tại sao phải sợ Phượng Khuynh Thành hắn uy hiếp được?

“Này liền đi.” Phượng Khuynh Thành ở cái địa phương nào đó ẩn ẩn đau, đêm nay không phải thời cơ trộm hương tốt nhất, nên chờ lần sau a.

Hắn đi tới cửa, dừng lại cước bộ, ngoái đầu nhìn lại nói: “Ta không phải đang nói đùa. Hoàng muội, đừng giãy dụa nữa. Nếu ta không cho phép, sẽ không có nam nhân nào có thể tới gần ngươi. Ngươi nếu không muốn có người vì ngươi mà nhận được kết quả tê thảm liền…”

Phía hữu hắn chợt lóe, một cái bình hoa đánh đến khung cửa, thay lời trả lời của nàng.

“Phượng Khuynh Thành, ngươi cút cho ta!” Phượng Oản Oản lại ném mấy cái bình hoa, rồi mới đem Phượng Khuynh Thành đuổi đi.

Vốn tưởng rằng đuổi Phượng Khuynh Thành đi, mình có thể vô tâm vô phế mà ngủ, thế nhưng những lời Phượng Khuynh Thành nói thường thường bay vào trong tai  nàng.

Dựa vào tính tình bá đạo của Phượng Khuynh Thành, nhất định là nói được làm được.

Nếu hắn không hi vọng chính mình lập gia đình, chính mình không nhất định có thể gả thành công. Xem ra nhất định phải chọn cái người thật tốt, có thể gả xa liền gả xa, tốt nhất là một quốc gia khác…

Đối, cái chủ ý này không sai, chỉ cần có thể rời xa Phượng Khuynh Thành, mục đích của nàng sẽ đạt thành a.

[Hoàng thượng] Chương 27:

Chương 27 :

 Edit: Hàn Tuyết

***

“Hoàng muội có từng nhớ chính mình mình đã nói gì?” Phượng Khuynh Thành buôn tay đang kiềm chế nàng ra, ngồi trên giường, đưa lưng về phía nàng nói.

Hắn ngồi rất gần nàng, nhưng lại chỉ thấy được tóc dài của hắn sau lưng.

Lúc này, trên người hắn mang khí tức xa lạ, đó là đối Phượng Oản Oản, hay là đối Vân Tương nàng ?

“Không nhớ rõ.” Phượng Oản Oản thùy con ngươi, nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh.

“Hoàng muội năm ấy tám tuổi liền nói với ta, tương lai muốn làm thái tử phi của ta, nếu ta lên ngôi, muốn làm hoàng hậu của ta. Lời nói còn văng vẳng bên tai, ngươi lại nói không nhớ rõ.” Phượng Khuynh Thành thanh âm lạnh lùng, trầm bổng, rất là êm tai.

“Lúc đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, đồng ngôn vô kỵ, hoàng huynh chỉ là hoàng huynh, làm muội muội sao có thể cùng ca ca trăm năm hảo hợp…”

Nàng lời còn chưa dứt, Phượng Khuynh Thành đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, tròng mắt trong trẻo cứ như vậy thẳng tắp nhìn nàng , dường như có thể đâm thủng lòng của nàng.

“Năm ấy ngươi tám tuổi, ta đã mười ba, lời ngươi nói, ta nghe lọt được. Ta có rất nhiều nữ nhân, nhưng vị trí thái tử phi vẫn để trống, là chờ ngươi lớn lên…”

“Chờ ta lớn lên liền thú ta sao? Hoàng huynh nói dối không chớp mắt, mặc dù ký ức của ta không quá chỉnh tề, nhưng cũng biết năm nay ta đã mười tám. Phượng Oản Oản, đã sớm trưởng thành. Nếu hoàng huynh thật có thành ý, sớm đã thú ta làm thái tử phi, cần gì đêm nay lại ngồi đây nói chuyện xưa?” Phượng Oản Oản lạnh lùng cắt ngang Phượng Khuynh Thành nói.

Đừng tưởng rằng hắn làm ra cái bộ dáng thánh nhân sẽ khiến nàng bị mê hoặc

Nam nhân này quá giả dối, muốn lấy tình đả động nàng?

Chớ nói nàng không phải cái kia ái mộ hắn Phượng Oản Oản, mặc dù nàng là, nàng cũng không đến mức bị hắn dăm ba câu đã bị mê hoặc.

“Hoàng muội chính là thú vị như vậy, làm cho hoàng huynh ta luyến tiếc đem ngươi giao cho nam nhân khác. Hôm nay ta đến đây là muốn nói cho ngươi, lập gia đình là chuyện lúc đó thôi, ngươi nói phụ hoàng không muốn lập gia đình là được, nếu không ——” Phượng Khuynh Thành đứng lên, cao cao tại thượng nhìn xuống Phượng Oản Oản, tiếu ý tà nịnh tràn lan như nước: “Nam tử xuất hiện cùng ngươi sẽ không có ý tốt.”

“Hoàng huynh có phần quản quá nhiều. Hôn nhân đại sự của ta tự mình làm chủ, không tới phiên người khác vung tay múa chân với ta! Hoàng huynh nếu là nhàn đến hoảng, như vậy nên đi bảo vệ tốt các phi tử của ngươi đi. Thâm cung tịch mịch, không chừng hoàng huynh quay người lại, nữ nhân của ngươi liền cùng các nam nhân cùng một chỗ.” Phượng Oản Oản hất cằm, ánh mắt kiêu căng, nhìn thẳng tròng mắt sâu không thấy đáy Phượng Khuynh Thành.

“Này ta cũng không phải quan tâm, ta quan tâm chính là hoàng muội có hay không thủ được. Làm cho ta nghĩ muốn, không như ta thẳng thắn cướp đi thân thể của ngươi, như vậy tàn hoa bại liễu người nam nhân nào dám thú?” Phượng Khuynh Thành dấu tay thượng nàng áo đơn cổ áo, xoa xương quai xanh tinh xảo, một đường trượt xuống dưới.

Phượng Oản Oản mặt áo ve mùa đông, con ngươi thẳng tắp nhìn về ngón tay ngả ngớn dưới cổ mình, rốt cuộc hoàn hồn, dùng sức cầm lấy cổ tay của hắn, giận nói: “Hoàng huynh, ngươi còn dám động, ta phế cánh tay này của ngươi! !”

Phượng Khuynh Thành trầm giọng mà cười, nghe như đang cười nhạo, “Hoàng muội chính là đáng yêu như thế, làm cho ta yêu thích không buông tay…”

Dứt lời, hắn một cái tay khác ngả ngớn che trước ngực của nàng…