Chương 26 :
Edit: Hàn Tuyết
Phượng Cảnh Thiên khen ngợi gật đầu: “Đây là tự nhiên.”
“Đa tạ phụ hoàng!” Phượng Oản Oản sáng sủa cười: “Nhi thần lập gia đình là chuyện tốt, phụ hoàng đừng vẻ mặt không vui. Nhi thần nếu có thể tìm được một người thật tốt, đó là hỉ sự. Dù cho nhi thần xuất cung, gả cho người, cũng có thể hồi cung nhìn phụ hoàng.”
Có thể ly khai cái chỗ hoàng cung này, nàng từ đáy lòng đều cao hứng.
“Người người đều nói con thích hoàng huynh, trẫm thế nhưng không nhìn ra, chẳng lẽ là trẫm đa tâm?” Phượng Cảnh Thiên có chút không hiểu.
Phượng Oản Oản cười càng sâu, đương nhiên không thể nói cho Phượng Cảnh Thiên, nàng không phải nguyên lai Phượng Oản Oản. Không huyệt chưa chắc đến phong, có thể trước đây Phượng Oản Oản xác thực thích Phượng Khuynh Thành, mới bại hoại danh tiếng của mình.
Đẻ ý thanh danh quá, chỉ biết quẫy nhiều chính mình.
“Hoàng huynh nhân trung chi long, muội muội thích ca ca, sùng bái ca ca cũng không phải cái gì chuyện. Chỉ là trong mắt thế nhân là không tha cho một hạt cát, mới đem việc nhỏ hóa to. Nhi thần cho rằng, việc này không lớn, không để ý tới là được. Phụ hoàng nếu có người vừa ý, trước tiên làm cho nhi thần nhìn nhìn. Phụ hoàng vội chính sự, nhi thần không quấy rầy nữa.” Phượng Oản Oản thấy mục đích đạt được, liền muốn ly khai.
Phượng Cảnh Thiên lộ ra nụ cười từ ái, “Con đứa nhỏ này thực sự trưởng thành, không chỉ nhu thuận, cũng hiểu biết ý người, nếu các ngươi không phải huynh muội…”
Hắn cuối cùng nói nhỏ không thể nghe thấy, Phượng Oản Oản nhĩ tiêm nghe thấy, không khỏi bật cười.
Nàng đi ra, đột nhiên quay lại bên người Phượng Cảnh Thiên nói: “Phụ hoàng có thể có vật tín gì dùng được a? Liền là có thể lấy ra hù người. Ba vị hoàng huynh thích khi dễ nhi thần, nhi thần nếu có vật kia, liền có thể hù dọa bọn họ.”
Phượng Cảnh Thiên có chút do dự, nhìn Phượng Oản Oản tinh xán con ngươi, không đành lòng nhìn bộ dáng nàng thất, liền gỡ xuống ngọc bội bên hông: “Đây là phi long ngọc bội trẫm đeo nhiều năm, thấy nó giống như thấy trẫm, trẫm hôm nay đem nó ban tặng cho con, con bảo quản cho tốt, không phải thời khắc mấu chốt không nên lấy ra dùng!”
“Là, phụ hoàng!” Phượng Oản Oản lớn tiếng xác nhận, rất là vui.
Nàng cầm ngọc bội ra ngự thư phòng, yêu thích không buông tay. Phi long ngọc bội óng ánh trong suốt, tỏa ra ôn nhuận sáng bóng, mặt trên khắc lại hình rồng đồ đằng, giương cánh muốn bay, trông rất sống động, vừa nhìn liền biết là thượng đẳng mỹ ngọc.
Có nó, là có được thượng phương bảo kiếm trong tay. Nàng không ngờ Phượng Cảnh Thiên sẽ đem tín vật trân quý như cho nàng bảo quản, làm cho nàng hưng phấn đến buổi tối ngủ không yên.
Đang lúc nàng trằn trọc khó ngủ, đột nhiên có người đẩy cửa mà vào.
Nàng vội thu hồi ngọc bội, nhảy dựng lên, nhìn về phía cửa nam tử tóc dài tung bay cao to.
Nửa đêm không ngủ được đến nhiễu giấc ngủ của nàng, không phải là chết tiệc Phượng Khuynh Thành kia thì còn ai?
Quái thai, đêm nay hắn lại nổi điên cái gì, cư nhiên nửa đêm lại xông vào tẩm cung của nàng.
“Nghe nói ngươi phải lập gia đình? !” Phượng Khuynh Thành như một trận gió nhảy đến trước mặt nàng, dùng sức mà nắm cằm nàng, ôn nhu hỏi.
Trên người hắn nhàn nhạt mùi thuốc không ngừng đi vào hơi thở nàng, hắn đến thật sự gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy con ngươi mang ý giận.
“Đúng vậy, nữ nhi đến tuổi thì phải gả .” Phượng Oản Oản trong suốt con ngươi nhìn thẳng bức nhân mâu quang của hắn, đạm thanh trả lời.
Vô năm đy học là ta phải chạy “Sô” nên bây giờ cố gắng edit a^^ Không biết có nàng nào đọc không nữa…