[Hoàng thượng] Chương 26:

Chương 26 :

 Edit: Hàn Tuyết

Mỹ nhân 17

Phượng Cảnh Thiên khen ngợi gật đầu: “Đây là tự nhiên.”

“Đa tạ phụ hoàng!” Phượng Oản Oản sáng sủa cười: “Nhi thần lập gia đình là chuyện tốt, phụ hoàng đừng vẻ mặt không vui. Nhi thần nếu có thể tìm được một người thật tốt, đó là hỉ sự. Dù cho nhi thần xuất cung, gả cho người, cũng có thể hồi cung nhìn phụ hoàng.”

Có thể ly khai cái chỗ hoàng cung này, nàng từ đáy lòng đều cao hứng.

“Người người đều nói con thích  hoàng huynh, trẫm thế nhưng không nhìn ra, chẳng lẽ là trẫm đa tâm?” Phượng Cảnh Thiên có chút không hiểu.

Phượng Oản Oản cười càng sâu, đương nhiên không thể nói cho Phượng Cảnh Thiên, nàng không phải nguyên lai Phượng Oản Oản. Không huyệt chưa chắc đến phong, có thể trước đây Phượng Oản Oản xác thực thích Phượng Khuynh Thành, mới bại hoại danh tiếng của mình.

Đẻ ý thanh danh quá, chỉ biết quẫy nhiều chính mình.

“Hoàng huynh nhân trung chi long, muội muội thích ca ca, sùng bái ca ca cũng không phải cái gì chuyện. Chỉ là trong mắt thế nhân là không tha cho một hạt cát, mới đem việc nhỏ hóa to. Nhi thần cho rằng, việc này không lớn, không để ý tới là được. Phụ hoàng nếu có người vừa ý, trước tiên làm cho nhi thần nhìn nhìn. Phụ hoàng vội chính sự, nhi thần không quấy rầy nữa.” Phượng Oản Oản thấy mục đích đạt được, liền muốn ly khai.

Phượng Cảnh Thiên lộ ra nụ cười từ ái, “Con đứa nhỏ này thực sự trưởng thành, không chỉ nhu thuận, cũng hiểu biết ý người, nếu các ngươi không phải huynh muội…”

Hắn cuối cùng nói nhỏ không thể nghe thấy, Phượng Oản Oản nhĩ tiêm nghe thấy, không khỏi bật cười.

Nàng đi ra, đột nhiên quay lại bên người Phượng Cảnh Thiên nói: “Phụ hoàng có thể có vật tín gì dùng được a? Liền là có thể lấy ra hù người. Ba vị hoàng huynh thích khi dễ nhi thần, nhi thần nếu có vật kia, liền có thể hù dọa bọn họ.”

Phượng Cảnh Thiên có chút do dự, nhìn Phượng Oản Oản tinh xán con ngươi, không đành lòng nhìn bộ dáng nàng thất, liền gỡ xuống ngọc bội bên hông: “Đây là phi long ngọc bội trẫm đeo nhiều năm, thấy nó giống như thấy trẫm, trẫm hôm nay đem nó ban tặng cho con, con bảo quản cho tốt, không phải thời khắc mấu chốt không nên lấy ra dùng!”

“Là, phụ hoàng!” Phượng Oản Oản lớn tiếng xác nhận, rất là vui.

Nàng cầm ngọc bội ra ngự thư phòng, yêu thích không buông tay. Phi long ngọc bội óng ánh trong suốt, tỏa ra ôn nhuận sáng bóng, mặt trên khắc lại hình rồng đồ đằng, giương cánh muốn bay, trông rất sống động, vừa nhìn liền biết là thượng đẳng mỹ ngọc.

Có nó, là có được thượng phương bảo kiếm trong tay. Nàng không ngờ Phượng Cảnh Thiên sẽ đem tín vật trân quý như cho nàng bảo quản, làm cho nàng hưng phấn đến buổi tối ngủ không yên.

Đang lúc nàng trằn trọc khó ngủ, đột nhiên có người đẩy cửa mà vào.

Nàng vội thu hồi ngọc bội, nhảy dựng lên, nhìn về phía cửa nam tử tóc dài tung bay cao to.

Nửa đêm không ngủ được đến nhiễu giấc ngủ của nàng, không phải là chết tiệc Phượng Khuynh Thành kia thì còn ai?

Quái thai, đêm nay hắn lại nổi điên cái gì, cư nhiên nửa đêm lại xông vào tẩm cung của nàng.

“Nghe nói ngươi phải lập gia đình? !” Phượng Khuynh Thành như một trận gió nhảy đến trước mặt nàng, dùng sức mà nắm cằm nàng, ôn nhu hỏi.

Trên người hắn nhàn nhạt mùi thuốc không ngừng đi vào hơi thở nàng, hắn đến thật sự gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy con ngươi mang ý giận.

“Đúng vậy, nữ nhi đến tuổi thì phải gả .” Phượng Oản Oản trong suốt con ngươi nhìn thẳng bức nhân mâu quang của hắn, đạm thanh trả lời.

Vô năm đy học là ta phải chạy “Sô” nên bây giờ cố gắng edit a^^ Không biết có nàng nào đọc không nữa…

[Hoàng thượng] Chương 25:

Chương 25:

 Edit: Hàn Tuyết

***

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Phượng Oản Oản cho rằng mình sẽ rất khó nhìn thấy Phượng Cảnh Thiên, kết quả là nàng thuận lợi tiến vào ngự thư phòng.

Phượng Cảnh Thiên ngồi ngay ngắn ở long ỷ, vẻ mặt tươi cười cười, khác với cái vẻ mặt lúc ban sáng

“Oản Oản, qua đây.” Phượng Cảnh Thiên mặt mày rạng rỡ, hướng Phượng Oản Oản vẫy tay.

“Là, phụ hoàng!” Phượng Oản Oản nhu thuận đi tới trước mặt Phượng Cảnh Thiên.

Tầm mắt của nàng, dừng ở hình ảnh gỗ tử đàn trên bàn tấu chương, cùng trên ti vi nhìn thấy như nhau, không có gì khác biệt.

Tay nàng ngứa, bất giác sờ lên tấu chương, mới đụng tới liền cảm giác Phượng Cảnh Thiên ánh mắt khác thường, vội lui tay nhỏ bé, ngập ngừng nói: “Phụ hoàng còn đang tức giận sao? Nhi thần không hiểu chuyện, chỉ biết chọc phụ hoàng sinh khí, sau này nhi thần không dám, phụ hoàng muốn nhi thần hướng tả, nhi thần tuyệt đối không hướng hữu…”

Lời của nàng phút chốc đình chỉ, bởi vì con ngươi phức tạp của Phượng Cảnh Thiên.

Phượng Cảnh Thiên nhìn ánh mắt của nàng rất kỳ quái, hình như xuyên thấu qua nàng đang nhìn một người khác, là ảo giác của nàng sao?

“Ngươi cùng mẫu phi của ngươi rất giống nhau, tính tình có chút tương tự, hiện tại lại không được đầy đủ nhiên là. Oản Oản, ngươi nhưng còn nhớ rõ mẫu phi của ngươi?” Phượng Cảnh Thiên lấy lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi.

Trước mắt đế vương, quần áo minh hoàng long bào, sâu con ngươi mũi cao, ngũ quan khắc sâu, vài sợi tóc bạc ở thái dương cùng nếp nhăn mày giữa không hề làm hư hao chút tuấn dật nào.

Hắn mặt mày giữa lơ đãng bộc lộ tình ý, đó là bởi vì mẫu phi Phượng Oản Oản Giả thị sao?

“Mẫu phi qua đời lúc nhi thần không hiểu chuyện, không nhớ lắm.” Phượng Oản Oản nói không rõ ràng. Phải nói, nàng không phải nguyên lai Phượng Oản Oản, dĩ nhiên là không có ký ức về Giả phi.

Về Giả phi, hậu cung không ai nhắc tới, kia tựa hồ là chuyện kiêng kị hoàng cung. Cái gọi là kiêng kỵ, tự nhiên bởi vì trước mắt Phượng Cảnh Thiên hạ hàn lệnh.

“Trong chớp mắt, Oản Oản trưởng thành, chuẩn bị tới thời gian con lập gia đình. Mặc dù không muốn, nhưng vẫn là muốn đem con tống xuất cung, cho con chọn phò mã!” Phượng Cảnh Thiên một tiếng than nhẹ, vỗ mu bàn tay nàng, là vì không muốn.

Nghe nói lời ấy, Phượng Oản Oản chớp mắt kinh ngạc.

Nguyên lai Phượng Cảnh Thiên cùng nàng nghĩ giống nhau. Nàng nghĩ ra cung, mà Phượng Cảnh Thiên thì liền vì an bài con đường xuất giá sau này.

“Vốn định vẫn lưu con ở trẫm bên cạnh, mặc dù con đã sớm đến  tuổi, trẫm cũng không ý nghĩ đem con gả ra ngoài. Bất quá nhìn tình hình hôm nay, thời cơ xuất giá đã đến. Oản Oản, con có biết trẫm vì sao phải cho con tự chọn phụ mã? !” Phượng Cảnh Thiên dừng một chút, bổ sung: “Con có thể có ý nghĩ của mình, nếu không muốn gả, trẫm cũng không miễn cưỡng con!”

“Là bởi vì hoàng huynh?” Phượng Oản Oản nhớ lại những chi tiết hôm nay hỏi

“Con đứa nhỏ này thông minh, một điểm tức thông. Nói đúng ra, là vì Khuynh Thành. Hắn tương lai muốn kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, thiên hạ này là của hắn, hoàng thất không cho phép chuyện huynh muội cấm kỵ. Vì vậy, hôm nay phụ hoàng đối con nói chuyện ngữ khí nghiêm khắc một chút. Không phải phụ hoàng thiên vị, làm vua của một nước, suy tính vĩnh viễn đều là cho nhân dân. Trẫm biết, con từ nhỏ liền thích Khuynh Thành, nhưng các ngươi là huynh muội, sự thực không thể thay đổi được. Vì thế con có thể thích bất luận nam tử nào trong thiên hạ, nhưng là không thể thích hắn, con có hiểu được khổ tâm của trẫm?”

“Phụ hoàng là hoàng đế tốt, cũng là người cha tốt, ít nhất phụ hoàng cho nhi thần cơ hội tuyển trạch. Nhi thần nguyện ý lập gia đình, bất quá chọn phụ mã, cũng không thể được do nhi thần chính mình chọn?” Phượng Oản Oản trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc nói như thế.